THU GỞI NGƯỜI THƯƠNG
Thu hoài cảm gợi vần thơ nhung nhớ
Lá vàng rơi, rơi trơ trọi cành sầu
Vào niên học lớp vắng người tình nhỏ
Bút mực u buồn, nhòa chữ nhạt câu
Bến Lạc An đò trơ vơ neo đậu
Bèo theo mây về đâu nước cuốn trôi
Đìu hiu bến đò mình tôi đứng đợi
Cánh cò cô đơn về tổ bay qua
Thu chuyển gió thổi bờ lau tơi tả
Gió ơi dừng chân, nhắn gởi người xưa
Em ra đi không một lời từ giã
Chuyến viễn du quên không hẹn về nhà
Pháo đạn vô tình, tình chia đôi ngả
Vóc ngọc em yêu ngọc nát tan hương
Chiến cuộc lan tràn gieo rắc tang thương
Tuổi mười sáu em làm gì nên tội
Sóng vỗ bến cầu, nhớ lời nhắn gọi
Mỗi chiều đưa chân em bước xuống đò
Mai gặp nhé trong mái trường ngói đỏ
Trường còn đây người vời vợi ngàn thu
Người đi, vào cõi vân du
Để tình ở lại lòng u uất buồn
Đầu mùa, tí tách mưa tuôn
Mưa tuôn bến vắng lệ tuôn trong lòng!
1973